Nhìn Nhận Lại Cuộc Sống cũng là một cách tốt để có cuộc sống mới tốt hơn. Vời nhìn được những gì mình đã làm và rút ra kinh nghiêm.

Nếu vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và nên bị dùi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất nên chọn lúc từ 18 đến 25 tuổi. Vì lúc đó ta đang có cả sức khoẻ và sự dẻo dài; cả hưng phấn lẫn thất vọng; cả niềm tin sắt đã và sự ngoan cố mù quáng; cả sự hiểu biết bằng bản năng khi trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững chắc.
Lúc ấy là lúc ta có cả một tiềm năng – một cái năng lực tiềm ẩn trong từng cử động của ta. Từng quyết định nhỏ và cái khả năng có thể nhảy rất dài và vượt rất xa. Thay đổi cả thế giới. Hoặc là cái nguy cơ trượt xa cùng xuống vực sâu của tăm tối, kiệt quệ và rệu rã.
Tuổi Trẻ – Tuổi Nhiệt Huyết, Tuổi Năng Động

Tuổi trẻ – tự bản thân nó đã là một tài sản, tự bản thân nó đã hàm chữa ánh sáng và hạnh phúc, khi bị dúi xuống bùn, cơ hội để nó vẫn toả sáng và thăng hoa sẽ lớn hơn so với khi bạn già đi. Lúc đó là lúc phép thử còn mầu nhiệm, con tốt đỏ trong tay có thể còn phong Hậu; bạn có thời gian làm hậu thuẫn và chân trời vẫn còn gợi nhiều thôi thúc. Còn khi bạn đã lớn tuổi hơn, những xây xước đằng trước sẽ làm cho bạn ngần ngại. Nếu bạn bị dúi xuống bùn thì rất có thể bạn sẽ tặc lưỡi nằm đó một mình. hoặc sẽ cố gắng vùng vẫy sao cho người khác cũng vấy bẩn lem luốc giống với bạn.
“Hạnh phúc làm con người dễ mềm yếu và quên mất việc phải làm”. Rất nhiều người đã từng nói thế. Rất nhiều người đã được dạy cần cảnh giác với hạnh phúc. Nhưng “việc phải làm” ấy để làm gì, nếu không phải mang lại hạnh phúc? Và mục đích cuối cùng của mọi việc là như thế nào nếu không phải hạnh phúc? Vì thế có lẽ chăng nên nuôi dưỡng trái tim như nuôi con mèo dùng vào việc bắt chuột: để mặc nó đói, nó sẽ phải tự tìm đường săn mồi. Con mèo đói đến lúc săn được mồi vì đã quá hao sức vào việc săn, đã quá đói, nên đã nuốt vội con chuột mà quên mất hưởng thụ thành quả.
Sự Cô Đơn Của Cuộc Đời

Cô đơn – tên của nó hàm chứa sợ hãi. Bởi dù theo nghĩa nào đi chăng nữa, cô đơn có nghĩa là khoanh riêng mọt vùng đất cho mình, đặt tên cho nó là “tôi”, rồi xây lên một thành trì bao bọc. Mà đã xây thành, có nghĩa là đứng trước nỗi sợ xâm lăng.
Cô đơn – tên của nó có hàm chứa khổ đau. Bởi để giữ thành thì phải chiến đấu. Nếu không giữ được thì đó là khổ đau. Nếu giữ được, thì một mình trong cái chiến thắng hoang tàn đó, chiến thắng trở nên 3 lần vô nghĩa.
Cô đơn – tên của nó hàm chứa mất mát. Khi đã xây một thành trì khoanh thế giới của mình lại, có nghĩa là đã đánh mất đi thế giới bên ngoài kia.
Mặc dù vậy, cô đơn dường như là một trạng thái mặc định dành cho mọi người. Tuy nhiên, một đưa trẻ chỉ lớn nếu cai sữa và ăn cơm. Một người trẻ phải chối bỏ và thoát khỏi sự cô đơn để trưởng thành. Nhìn Nhận Lại Cuộc Sống đó là cách để bạn nhìn nhận đúng về cuộc sống.